Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc Quyển 3 – 8.3

Posted on

Chương 8:

(3)

Bùi Thi hoàn toàn không biết sao Tina lại đoán được nhưng hiện tại cô cũng không có hơi sức để giải thích nữa. Tâm trạng vốn bay cao phút chốc đã rớt xuống từ không trung ngã đến tan xương nát thịt. Thấy Hạ Thừa Tư đã ngừng xe trong ga-ra, cô nói với Tina vài câu cho có lệ rời chuẩn bị xuống xe. Lúc này Hạ Thừa Tư đã xuống xe mở cửa cho cô, cô bước ra đứng trước mặt anh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô hé miệng định nói một câu gì đó. Nhưng mà nếu hỏi thẳng là “Anh có thật lòng đối với em hay không” thì thật sự rất mất mặt. Từ trước đến nay cô chưa từng hỏi như thế bao giờ.

Dĩ nhiên là Hạ Thừa Tư hoàn toàn không hiểu được tâm trạng của cô. Anh chỉ thấy tối nay mái tóc cô được uốn hơi xoăn nhẹ, mặc chiếcváy liền tao nhã, đôi môi đỏ thắm căng mọng như vừa bấm vào sẽ chảy nước. Hơn nữa cô còn hé miệng với anh. Anh không nghĩ ngợi gì nữa cả, lập tức vén sợi tóc xoăn rũ bên má cô ra, nói khe khẽ với giọng chỉ đủ cho hai người nghe thấy trong ga-ra trống trải này: “A Thi, tối nay em thật xinh đẹp.”

Trái tim cô lại bắt đầu đập loạn nhịp, gần như bị ánh mắt nóng bỏng của anh đả thương. Cô tẩy não mình bằng lý trí còn sót lại: Anh chàng đào hoa này không nói ‘Anh thích em’ là đang đùa giỡn mày. Đừng để anh ấy đến gần. Đừng để anh ấy đến gần. Đừng để anh ấy đến gần…

Nhưng mà cơ thể cô không thể cử động theo đầu óc cô khống chế. Lúc lấy lại tinh thần thì cô và anh đã hôn nhau rồi.

Cùng lúc có hai bàn người ngồi trong một căn phòng hành chính của một khách sạn nào đó, bọn họ đều mặc vest. Những người bên trái thì ngồi nghiêm chỉnh, rụt cổ lại giống như chỉ một giây sau là bị chém bay đầu. Còn bên phải là toàn bộ đều đeo mắt kiếng, có vẻ lười nhác nhưng hung hãn, khóe môi mỗi người đều hơi trễ xuống. Người dần đầu bàn bên trái có vẻ hơi đỏm dáng, mắt hoảng sợ không thôi, nói chuyện bằng một trình độ tiếng Nhật kém cỏi: “Cậu Sâm Xuyên, tôi xin các người, đừng làm chuyện này ầm ĩ quá. Nếu không, không chỉ tôi khó giữ được cái mạng nhỏ này, mà ngay cả Phó thị trưởng củng sẽ bị cách chức đó…”

Người đàn ông ngồi đối diện ông ta đeo một chiếc kính gọng vàng, gầy như là một con chim hồng hạc mặc đồ vest. Anh ta ngồi tựa vào ghế, hai tay khoác lên lưng dựa ghế salon, đôi mắt vừa nhỏ vừa dài, làn da trắng đến mức hơi bệnh hoạn. Nhưng đôi mắt đó vẫn không không dời khỏi bàn tay anh ta: “Ngày mai chúng tôi sẽ làm chuyện này giống như là xảy ra ngoài ý muốn. Ông chỉ cần nói với Phó thị trưởng bảo ông ta vờ như không thấy là được rồi.”

“Nhưng mà sức ảnh hưởng của Hạ thị rất lớn, thoáng chốc trong hôn lễ chết nhiều người như vậy không thể nào khiến lãnh đạo không chú ý được. Thị trưởng mới nhậm chức nhất định sẽ điều tra chuyện này. Một khi bắt đầu điều tra thì Phó thị trưởng không thể nào bao che được. Chúng tôi cũng…”

“Đồ ngu!” Tên đàn ông Sâm Xuyên quát lên, đối phương lập tức rụt cổ lại như một con rùa. Anh ta nghiến hàm, rít qua kẽ răng, đôi mắt dưới mắt kiếng lóe lên vẻ ác liệt: “Ông chỉ là một thư ký cỏn con, lúc nào đến phiên ông lên tiếng hả? Ông đi về hỏi tên Phó thị trưởng kia. Mấy tên lính lác giúp ông ta nhận hối lộ rồi bỏ trốn ra nước ngoài còn muốn tố cáo ông ta cũng là do chúng tôi giúp ông ta giết người diệt khẩu. Ông ta nghĩ  rằng chúng tôi ở nước ngoài có thể để lãnh đạo phía chính phủ biết được việc này à?”

“Nhưng, nhưng, chúng tôi thật không thể…”

“Đùng!”

— Lời thư ký phó thị trưởng còn chưa nói hết thì một tiếng súng đã vang lên ngắt lời ông ta. Người đàn ông cao lớn phía sau người đàn ông Sâm Xuyên đã móc súng lục ra bắn về phía sau ông ta một phát. Ông ta nghe thấy tiếng tên thuộc hạ phía sau ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt giống như người chết. Sau đó người đàn ông cao lớn kia im lặng chỉa súng về phía ông ta. Lúc này, một người khác đưa điện thoại cho người đàn ông Sâm Xuyên. Anh ta hơi nhỏm dậy, trở nên vô cùng cung kính: “Alo, ông nội, con là Mê Tạng. Vâng, Quang đã bị bọn con nhốt lại rồi. Vâng, cam đoan một tên cũng không để sót. Vâng…”

Nói xong cú điện thoại, thư ký phó thị trưởng đã ngồi trên ghế tè cả ra quần. Ông ta á khẩu không nói được, mồi hôi lạnh trên đầu đổ đầm đìa cũng không dám lau. Sâm Xuyên Mê Tạng trả di động lại cho người phía sau, rồi chuyện sự chú ý lại bàn tay mình: “Lão gia chúng tôi nói trong hôn lễ ngày mai chỉ cần là người họ Hạ thì không chừa lại một tên nào.”

Dĩ nhiên Hạ gia không biết gì về chuyện này cả, nhất là Hạ Na. Tối hôm nay cô đã nằm xuống rồi ngồi dậy rất nhiều lần. Cuối cùng cô bỏ qua ý nghĩ đi ngủ sớm, đứng trước gương ướm thử áo cưới lên người. Tuy đã thử áo cưới vô số lần, nhưng cô vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không thật. Việc vĩnh viễn ở chung với một người đàn ông xa lạ đột nhiên khiến cô cảm thấy áp lực không thở nổi. Cô cố gắng chuyển tâm tư từ buổi hôn lễ ngày mai đến áo cưới, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cha đang đứng trước cửa phòng mình.

“Ba..” Cô kinh ngạc quay người lại, hơi ngượng ngừng giấu váy cưới ra sau lưng, “Sao ba lại đến đây?”

“Hòn ngọc quý trên tay ba ngày mai phải lấy chồng, làm sao mà ba không đến xem một chút chứ?”

Hạ Minh Thành luôn nghiêm nghị, nhưng tối nay lại trở nên dịu dàng hòa ái ngược lại khiến Hạ Na cảm thấy hơi xa lạ. Cô đi đến khoác tay ông, dẫn ông đến ngồi xuống giường, làm nũng nói: “Con không có ý kia, chỉ là cảm thấy đã lâu ba không qua đây xem con rồi…”

“Đó là ba sơ sót. Na Na, con và A Trạch sẽ hạnh phúc.” Ông vuốt vuốt tóc cô. Ông mặc bộ đồ ngủ trông có vẻ không giống một vị chủ tịch mà giống với một người cha hơn.

“Thật ra thì…” Cô cúi đầu, do dự thật lâu nhưng vẫn nản lòng nói: “Con không có lòng tin lắm với cuộc hôn nhân của bọn con.”

“Tại sao?”

Cô không muốn ngẩng đầu đối mặt ông, chỉ cúi đầu lắc lắc. Thế nhưng ông lại nhanh chóng hiểu ra, thở dài một tiếng: “Na Na, trước đây ba làm rất nhiều chuyện sai, điều này cũng đã để lại bóng ma cho con. Ôi, ba thật xin lỗi bọn con.”

“Không sao đâu ba, ba không cần nói…” Lúc sắp rời xa gia đình, cô cảm thấy sóng mũi cay cay, “Con chỉ không hiểu tại sao mẹ đối với ba tốt như vậy nhưng ba lại muốn phản bội mẹ…”

“Chuyện ba và mẹ con nói ra rất dài dòng. Hôn nhân của ba mẹ rất thất bại nhưng nhất định sẽ không xảy ra ở con đâu.” Ông cười từ ái, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng rất sâu, “Bởi vì con là đứa con gái xuất sắc nhất của ba, ai cũng sẽ yêu con hết.”

“Ba có yêu mẹ không?”

Hạ Na là người như vậy, từ trước đến nay cô đều không biết cái nào nên nói, cái nào không nên nói. Cá tính vô cùng thẳng thắn này thường xuyên khiến Hạ Minh Thành cảm thấy nhức đầu. Trước kia ông cũng sẽ tìm lời khác để né tránh, nhưng tối nay nghĩ đến sau này con gái đã là vợ của người ta, ông thở dài một tiếng: “Trước kia có yêu, nhưng mà ba mẹ đều là người cố chấp. Không, bà ấy còn cố chấp hơn cả ba. Ba và mẹ đã ngoan cố nhiều năm, cuối cùng cũng bỏ qua, cho nên bắt đầu hình thức hôn nhân hiện tại. Sau đó có một năm, ba gặp được một người phụ nữ đã dạy ba rất nhiều điều, nhưng không có cơ hội chung sống với cô ấy.”

Hạ Na ngẩng đầu nhìn ông, nói lắp bắp: “Lẽ nào là… là… người kia…”

“Không phải, cô gái này ở nước ngoài, con chưa từng gặp đâu. Cũng đã qua hơn hai mươi năm rời, chắc là cô ấy đã lập gia đình.”

“Ba, ba không được yêu người phụ nữ khác! Ba và mẹ vì sao lại bế tắc đến mức này? Con thấy mẹ rất tốt với ba, ba đừng viện cớ nữa mà.”

“Đúng vậy, đúng vậy, là ba viện cớ. Thôi nào con gái, chúng ta đừng nói chuyện trước kia nữa. Ngày mai là ngày vui của con, đừng mếu nữa.” Hạ Minh Thành vỗ vỗ lưng Hạ Na, mỉm cười, “Đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ sớm một chút đi.”

Đồng hồ chỉ hướng 11 giờ 59 phút. Bùi Thi ngồi trên giường Hạ Thừa Tư, bên tai vang vọng tiếng nhạc đinh tai nhức óc ngoài cửa, cô cảm thấy trống vắng trước nay chưa từng có. Trước kia cô cũng từng đến đây, nhưng chưa từng một mình ở đây lâu như vậy. Nhưng mà kể từ khi bọn họ vào nhà đến giờ, rõ ràng thời gian vẫn còn sớm thế nhưng anh lại bảo cô rửa mặt vào phòng ngủ. Hơn nữa trước khi cô vào phòng anh còn nói: “Tối nay anh muốn bật nhạc tập thể hình trong phòng khách, sẽ cởi áo ra. Nếu em cảm thấy không thoải mái thì khi nào anh tập xong hẳn đi ra.”

Cô soạn tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho Bùi Khúc, ngẩng đầu lên nhìn kim đồng hồ chỉ giây trên tường. Cuối cùng khi nó nhích đến số 12, cô đang định nhấn nút gửi đi thì âm nhạc ngoài cửa bỗng ngừng lại. Cô nghi ngờ nhìn ra cửa một chút, tiếng nói không kiên nhẫn  của Hạ Thừa Tư vang lên ngoài cánh cửa: “Bùi Thi, ra ngoài một chút.”

Lúc này cô nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Bùi Khúc: “Cám ơn chị vẫn luôn thương yêu em, chị là người chị tốt nhất trên thế giới này! Sinh nhật vui vẻ!” Cô cười không khép miệng được, vội vàng gửi tin nhắn đi rồi bỏ chạy ra mở cửa.

Mới vừa rồi nghe thấy tiếng Hạ Thừa Tư nôn nóng như thế, cô vốn cho rằng mở cửa ra sẽ nhìn thấy anh đang đổ mồ hôi đầm đìa oán trách mình. Nhưng sau khi mở cửa ra cô lại thấy một hình ảnh mà mình hoàn toàn không ngờ đến: Ngoài cửa là một màn đen nhánh, nhưng cả gian phòng đều cắm đầy cây nến. Toàn bộ rèm cửa sổ sát đất đều mở ra, từ trong nhà có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài. Những tòa cao ốc cao cao đứng sừng sững là màu đen, vô số cửa sổ vây quanh phía trên là màu vàng, chúng soi rọi lẫn nhau cùng với những ngọn nến trong căn nhà tối đen, giống như là lạc vào thế giới ma thuật. Mà trước mặt cô là một chiếc xe đẩy thức ăn phủ vải trắng, trên đó đặt một chiếc bánh sinh nhật rất lớn. Màu sắc chiếc bánh rất đẹp, đáng tiếc mặt bên hơi khét. Hạ Thừa Tư mặc tạp dề đứng bên cạnh cô, trên mặt anh rất bẩn còn dính một đống bơ.

Đây là hình ảnh khó xảy ra nhất trên thế giới này. Nhưng mà sau đó còn xuất hiện một chuyện không có khả năng xảy ra hơn nữa.

Thấy cô đi ra, anh bắt đầu hát: “Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày sinh nhật của em…”

Bùi Thi kinh ngạc đến chết lặng người. Vậy mà Hạ Thừa Tư lại là một kẻ không biết hát….

P/s: 2 tuần nữa là đến 30/10 nên giữ nguyên pass bớt hại não mọi người một lần vậy ^_^

Có một phản hồi »

  1. Thích nhất câu này “Vậy mà Hạ Thừa Tư lại là một kẻ không biết hát….” hihhhi. Đây cũng là minh chứng cho câu” con người không bao giờ hoàn hảo” phải hem ta??? hehehhe. Hóng diễn biến tiếp theo trong đêm sinh nhật và ngày cưới của Hạ Na …
    Tks nàng Loyal đã giữ nguyên pass để đỡ hại não hahahhaha

    Trả lời
  2. bạn hạ đang lộ dần bản chất ra rồi ;))
    cứ tưởng cool boy tn chứ thật ra cũng yêu phết
    ko hiểu đám cưới của HN có máu me ko đây??
    e nghĩ SXQ sẽ tìm cách liên lạc với BT

    Trả lời
  3. Sap co mua gio mau me nua roi day.. hk biet co ai bi j ko nua.. ghet ca nha SX..

    Trả lời
  4. chị ơi cái này em không chắc 100% nhưng hình như tên Quang trong tiếng Nhật dành cho nam là “Hikaru”, còn “Hikari” là dành cho nữ ạ. Mấy bộ truyện tranh em đọc toàn thế 😛

    Trả lời
  5. Em cũng nghĩ SXQ sẽ tìm cách liên lạc với BT hoặc anh Tư, chắc vì anh đã nghĩ ra lần cuối làm người tốt một lần. lão Sâm xuyên đúng là quá dã man tàn nhẫn.

    Trả lời
  6. ôi đoạn cuối chương này vui quá, cảm ơn ss ạ.

    Trả lời

Gửi phản hồi cho Loyal Hủy trả lời